Ba và những chuyến biển lênh đênh
Có khi nào bạn nhận được cuộc gọi từ Baba và nghe lời bộc bạch tự đáy lòng!!
“Đợt này ba làm thua quá,
áp lực nhiều nên cảm thấy nhớ nhà”
Ẩn sâu trong giọng nói đầy rắn rỏi của một người trụ cột gia đình là lời bộc bạch nghe mà nghẹn lòng.
Đó có lẽ là giây phút ba nhớ nhà nhất và thèm khát được về với gia đình nhất, bởi lẽ bao nhiêu năm qua tôi chưa từng nghe những lời tâm tình như thế.
Thương ba! Và vì thương ba nên tôi bất giác ghét cái nghề lênh đênh biển khơi ba đang làm. Dẫu tôi biết nghề đó là nguồn thu nhập chính để nuôi sống gia đình, để chúng tôi được ăn no mặc ấm được đến trường và lớn lên mà không rơi vào cảnh ngộ nghèo đói cơ cực. Dẫu được gắn cho mác “trưởng thành” để tôi biết rằng không có nghề nào là không gặp khó khăn vất vả, và đôi khi đó là duyên với nghề, là một phần số phận cho ta gắn kết.
Ấy thế nhưng tôi vẫn muốn ba chọn công việc khác. Không phải ngày đêm dập dìu trên con sóng hung bạo cứ muốn nuốt chửng lấy con người nhỏ bé; không phải bao phen vật lộn với tử thần để giành giật sự sống ở những ngày bão biển, không phải xa nhà hàng mấy tháng trời để rồi những đêm ngồi một mình một thúng giữa cái đen kịt của trời đất rồi nhớ nhà và ôm hạnh phúc tụ họp trong cơn mộng mị của giấc ngủ chập chờn; không nạp bao nhiêu thức uống tăng lực vào cơ thể hằng đêm để đủ tỉnh táo mà chờ mực đớp mồi,không mỏi mòn tìm sóng điện thoại để gọi về nhà chỉ để nghe giọng vợ con í ới mà lòng dâng ngập xúc cảm, không hoản loạn trong cơn bệnh nguy cấp không thuốc than không bác sĩ kịp thời….
Mỗi chuyến biển, ba gầy đi chút xanh xao hơn chút, đen ngăm hơn chút và tóc bạc nhiều hơn
Thương ba, nhưng chữ thương không thể là liều thuốc tiên để mang cái dáng dấp của những năm ba mạnh khỏe tràn đầy trở lại…
Cơn nghẹn ngào đã được kiềm nén để giúp con có thể nói với ba rằng: “Làm vừa sức thôi ba, trúng trật cũng không hơn bao nhiêu, quan trọng là sức khỏe ba ạ, khỏe là được. ”
Còn một lời sót lại mà bao năm qua vẫn chưa thốt thành lời “con thương ba nhiều lắm, ba à”